Theo 138bet mới đây, Joshua Kimmich đã có một buổi tâm can rất thú vị về một góc tuổi thơ của mình trên tập san Theplayers Tribune. Anh kể về những năm tháng làm quen và khởi đầu yêu trái bóng, về chuyện được Stuttgart mời vào đội trẻ, về chấn thương và nỗi lẻ loi hạnh hạ, và về rất nhiều điều thú vị, khác biệt là việc được mang áo Bayern…
Tuổi thơ & chuyện tự… xây cất một sân bóng
Một tiếng ồn vừa vang lên. Có vẻ đó là tiếng kính tan vỡ. Thường thì mẹ tôi không bao giờ hỏi chuyện gì vừa xảy ra. Bà chỉ bước ra ngoài sân, nhìn cửa sổ và nói: “Lần này thì thủ phạm là đứa nào”. Tôi to lên tại một ngôi làng nhỏ xíu ở Boesingen. Chỉ có khoảng 1.700 người sống ở đó và tất cả đều yêu đá bóng.
bên cạnh đó, không dễ gì để đám trẻ chúng tôi tìm được một cái sân đàng hoàng để bóng đá. Và đó là lý bởi vì vì sao tôi thường xuyên làm tan vỡ kính cửa sổ. Khu vườn nhà là nơi tôi học, chơi và yêu bóng đá. Khi tôi tầm 4 - 5 tuổi, tôi môn thể thao vua với bố. Ông dạy tôi chuyền và sút. Thế rồi tôi to dần và mở màn chơi bóng với anh mình. Khu vườn nhà là sân vận động của chúng tôi.
Năm 7 tuổi, tôi ngẫu nhiên tìm thấy 2 quyển sách dạy luật bóng đá. Nó thuộc về một CLB địa phương. Có vẻ như họ không cần chúng nữa và bố tôi đã mang về nhà. Tôi bắt đầu đọc. Vài ngày sau, bố tôi về nhà và chỉ tay về phía một bãi đất trống rồi nói: “Các chàng trai, ra kia và chơi bóng đi nào”.
Đó là sân bóng trước tiên của cuộc đời tôi. Gọi là sân bóng, vì chúng tôi đã thật sự biến nó thành một cái sân theo cách của mình. Nhà hàng xóm đang kiến tạo nên chúng tôi dễ ợt tìm thấy nhiều gỗ, gạch và những thứ linh tinh khác. Từng ngày trôi qua, cái sân tí hon đó được “xây” nên. Tôi biết nó thật sự giống một cái sân bóng, vì dân địa phương thậm chí còn đứng xung quanh động viên mỗi khi chúng tôi thi đấu.
Sân bóng làng, nơi khởi đầu mong ước của Kimmich
Theo nhà cái fun88 Mỗi khi chơi bóng, tôi thường mặc trang phục thi đấu của 3 cầu thủ mà tôi rất thần tượng: Zidane, Schweinsteiger hoặc Rosicky. Mặc trên người áo thi đấu của họ, tôi cứ tưởng tượng mình đang chơi bóng trên một sân đấu thật sự.
Thế rồi một ngày, bố nói với tôi rằng, ai đó đã mua khoảng đất trống đó và họ chuẩn bị xây khách sạn. Tôi rất tức giận. Ai cho phép họ mua cái sân của chúng tôi chứ. Tôi vẫn không thèm tin cho đến khi chiếc cọc bê tông trước tiên được đóng xuống. Cũng may, mọi chuyện chưa xong. Ông nội tôi mang đám trẻ chúng tôi tới một khoảnh đất trống khác. Và giấc mơ lại tiếp tục…
3 lần viếng thăm của Stuttgart
Tôi mập dần lên và mở màn tập luyện tại đội bóng địa phương. Vào một ngày, chúng tôi có trận giao hữu với đội trẻ VfB Stuttgart. Họ là đội bóng mạnh nhất khu vực. Chúng tôi thắng 3-2. Tôi lập hat-trick. Đó là bước ngoặt cuộc đời tôi.
Stuttgart tới và thuyết phục bác mẹ cho tôi gia nhập học viện đào tạo của họ. hẳn nhiên, bác mẹ tôi khước từ. Thật bất tiện nếu ngày nào cũng phải tài xế 2 tiếng để đưa một đứa nhãi con 8 tuổi đi đá bóng. bản thân tôi cũng không hề thuyệt vọng. Tôi đang có một môi trường tốt để chơi bóng.
3 năm sau, Stuttgart trở lại và một lần nữa thuyết phục ba má tôi. Họ tiếp tục nhận lại lời khước từ. Phải tới khi đích thân HLV của đội trẻ Stuttgart tới tận nhà, ngỏ ý đưa tôi và cha mẹ đi xem cơ ngơi của Stuttgart, họ mới đồng ý để tôi đi. 2 năm sau đó, bố luôn là người đón đưa tôi. Tôi phải dậy từ 7 giờ sáng và về nhà lúc 10 giờ tối. Tôi phải làm bài tập ở trường trên xe, thức rất khuya để học. Thật sự không ổn chút nào.
Cũng chính lúc đó, Stuttgart mời tôi tập toàn thời gian. Có tức là tôi phải rời nhà, chuyển đến trường học sinh sống. Cũng may, ba má hiểu rằng đó là điều tốt nhất nhưng họ có thể làm cho tôi. Tôi khởi đầu ăn tập theo chế độ chuyên nghiệp.
thời gian trôi qua, tôi mở màn muốn chứng minh mình, nhưng HLV không tin tưởng tôi. Ông ấy luôn nói rằng: “Cậu chưa chuẩn bị đâu ranh con. Cậu chưa đủ khỏe”. Tôi đã nghĩ suy rất nhiều. Tôi biết mình đã chuẩn bị. Và rồi tôi dần hiểu ra, điều quan trọng nhất đối với một cầu thủ là được làm việc với HLV thật sự tin yêu mình. Tôi tới chạm chán chính người đã từng thuyết phục bố mẹ để tôi đến Stuttgart. Lần này, ông ấy đưa tôi tới một CLB mới: RB Leipzig, nơi tôi gặp HLV Ralf Rangnick.
Và rồi tôi gia nhập Leipzig. bên cạnh đó, vào thời khắc đó tôi đang chấn thương. 4 tháng liên tục sau đó, tôi chỉ tập để bình phục. Mỗi khi toàn đội đi thi đấu, tôi phải ở nhà một mình, với tivi, laptop, máy tính bảng. Tôi gọi điện về nhà mỗi ngày. Tôi thật sự rất lẻ loi, chán nản. nhưng mà rồi tất cả cũng qua đi. Tôi lên đội 1 Leipzig rồi sau đó gia nhập Bayern Munich…
Xem kết quả bóng đá nhanh nhất chính xác nhất cập nhật liên tục tịa: http://138viet.net/ket-qua-bong-da/
0 nhận xét:
Đăng nhận xét